Ngày ấy buông tay anh , em là đứa con gái bướng bỉnh , ngạo nghễ luôn ngẩng cao đầu mà bước . Đối với anh , yêu em và để đấy , im lặng dõi theo bước em đi ...với niềm hạnh phúc giả tạo là điều buồn cười và phi lý nhất trong cuộc đời tình yêu không có chỗ cho sự an bài . Với anh , tình yêu là cuộc chiến xung quanh anh khá nhiều vệ tinh vây quanh , để anh lựa chọn bằng mọi cách chinh phục để thỏa mãn sự háo thắng .... Cuộc đời là thế , trôi qua bao nhiêu tháng ngày chua xót , tủi cực ....đành bỏ lại tất cả sau lưng .... Em ra đi ...
Có anh hay không thì đời em cũng vậy , vẫn sẽ bước tiếp về phía trước , với những niềm đam mê những khát khao vươn lên của mình . Em vẫn sống và biết ơn đời , vẫn duyên dáng , vẫn thông minh , vẫn vươn lên và không ngừng theo đuổi những ước mơ ....Ngày anh đến , em chỉ anh cách yêu thương trọn vẹn một người . Ngày em đi , em chưa chỉ anh cách quên đi một người anh từng trọn vẹn yêu thương .....Thời gian trôi nhanh thấm thoát đã 23 năm rồi . Cuộc sống này quá ngắn ngủi mà nỗi đau càng quá dài vậy nên quên để sống hay sống để quên .../.